Tiểu nhi nan dưỡng- Chương 87


Chương 87: Khách không mời mà đến.

 

 

Sinh nhật Thẩm Hạo là mồng một tháng một, là đúng dịp năm mới, Thẩm Quân Việt không có quên lúc trước bản thân đã nói , chờ lúc sinh nhật Thẩm Hạo có thể để mặc mọi người kính rượu cậu.

Vừa nghĩ đến qua sinh nhật này Thẩm Hạo liền 14 tuổi , cách ngày hắn có thể hạ miệng càng ngày càng gần, Thẩm Quân Việt liền cả người hưng phấn.

Địa điểm vẫn là tại bar Chu Vũ, quán bar này bởi vì có lão bản bối cảnh cường đại lại có một đám bạn hữu chiếu cố như vậy, không có hỗn loạn cùng đọa lạc của quán bar bình thường, ngược lại càng có xu hướng yên tĩnh.

Thẩm Quân Việt đem bạn bè chơi từ nhỏ của mình đều gọi đến , còn mời một đám người tầm tuổi Thẩm Hạo, xem như chính thức đem con trai giới thiệu ra.

Từ ngày này bắt đầu, mọi người đều minh bạch Thẩm Hạo là một thành viên không thể thiếu của Thẩm gia, là đứa trẻ mà Thẩm Quân Việt quan tâm nhất.

Hàn Dực Phong đêm nay mặc một bộ tây trang màu đen, càng thể hiện được dáng người thon dài cao ngất của hắn, hắn cười mà không cười đứng ở trước mặt Thẩm Quân Việt, nhỏ giọng hỏi:“Nhìn bộ dạng xuân phong đắc ý này của ngươi , sự thành đi?”

Thẩm Quân Việt cho ánh mắt khẳng định, đồng dạng nhỏ giọng nói:“Đừng làm cho Hạo Hạo biết ngươi đã biết chuyện này , ta sợ hắn da mặt mỏng giận ta.”

Hàn Dực Phong dùng khóe mắt dư quang liếc liếc qua, gặp Thẩm Hạo đang yên lặng chú ý bên này, hắn cười nói:“Ta nghĩ vẫn là cho hắn biết tương đối tốt.”

“Ân?”

“Ngươi không phát hiện từ lần đầu tiên ta gặp hắn, hắn liền không cho ta sắc mặt tốt đi? Trước kia ta còn nghĩ không rõ, hiện tại…… Ha ha……”

Thẩm Quân Việt nghe xong mắt sáng lên, dựa vào phía trước một bước, sát tai Hàn Dực Phong,“Ý của ngươi là……”

“Không thì ngươi cho rằng đâu?” Hàn Dực Phong cố ý cùng Thẩm Quân Việt đầu kề bên đầu, quả nhiên cảm giác được một luồng ánh mắt nguy hiểm đánh tới trên người hắn.

Hắn mừng thầm, xem ra vị cháu ngoan này cũng không phải đơn giản như mặt ngoài , hai cha con nhà này đến cùng ai dắt được ai còn không nhất định đâu.

Thẩm Quân Việt mới mặc kệ này đó, hắn đã cười đến miệng không hợp lại được, vỗ vỗ bả vai Hàn Dực Phong, hào phóng nói:“Thật sự là bạn tốt a, chờ ngươi kết hôn ta làm phù rể cho ngươi.”

Hàn Dực Phong mặt tối sầm, trừng mắt nhìn hắn một cái, lưu lại một câu:“Vậy ngươi chậm rãi chờ xem.” Liền bưng chén rượu hướng đám người đi.

Thẩm Quân Việt bên này vừa cao hứng không được vài phút, chỉ thấy từ cửa đi vào một thiếu niên quen mắt, hắn cau mày nhìn chằm chằm thiếu niên xem xét trong chốc lát, nghĩ lại một lượt những người mình đã mời, bên trong xác định chắc chắn không có người nhà Thượng Quan.

Hắn đi lên trước, chặn đường Thượng Quan Ngạn hỏi:“Không mời mà đến chẳng lẽ là gia giáo nhà Thượng Quan ?”

Thượng Quan Ngạn lễ phép cười cười, không có một chút dấu vết bị nhục nhã, thần thái tự nhiên trả lời:“Làm bạn của Thẩm Hạo, ta cũng muốn ở ngày đặc biệt này đến chúc mừng.”

Thẩm Quân Việt ngoài cười nhưng trong không cười nói:“Một ngày có hai mươi bốn giờ, ngươi hoàn toàn có thể chọn bất kỳ thời gian gọi cái điện thoại.” Về phần bản nhân vẫn là đừng xuất hiện tốt nhất.

Thẩm Quân Việt cũng không rõ vì cái gì lại không thích Thượng Quan Ngạn như vậy, hình như là bắt đầu từ lần trước hắn đưa Thẩm Hạo về nhà, ẩn ẩn liền có chút tức giận khó hiều.

Thượng Quan Ngạn chớp chớp mắt, vô tội nói một câu:“Nếu Thẩm thúc thật sự chán ghét ta như vậy, ta đưa xong lễ vật liền đi.”

Thảo ! Thẩm Quân Việt rủa thầm một tiếng, thâm thâm liếc mắt nhìn hắn liền không thèm để ý đến hắn nữa, việc này nếu truyền ra , thanh danh Thẩm Quân Việt hắn liền bị định là keo kiệt mất thôi.

Thượng Quan Ngạn thấy phiền toái rời đi, lập tức trong đám người tìm kiếm  thân ảnh Thẩm Hạo.

Ánh mắt hắn rơi trên người Thẩm Hạo không ly khai, đêm nay Thẩm Hạo rõ rệt là trải qua một phen tân trang , mặc một bộ tiều tây trang màu trắng chỉnh tề, cổ áo đeo nơ đen, tóc cũng được xử lý thật gọn gàng, toàn thân tản ra bình tĩnh, thận trọng của quý tộc mới có, rất tuấn rất liêu nhân.

Thẩm Hạo âm thầm kéo kéo cổ áo, che khuất dấu hôn trên cổ Thẩm Quân Việt cố ý lưu lại, biểu tình trầm tĩnh chào hỏi từng người khách.

Quần áo trên người cậu là Thẩm Quân Việt chọn , liền bởi vì bộ lễ phục này eo lưng so với mấy bộ khác nhỏ hơn nửa tấc, quần cũng bó sát hơn mấy bộ tây trang khác, Thẩm Quân Việt nhìn liền đương trường đem cậu kéo đến trên giường đè xuống.

Có điều đè là đè, lại không đè triệt để, hai người trên giường triền miên một phen mới không thể không xoay người dừng lại mà đi ra, Thẩm Hạo cũng lại một lần nữa bội phục định lực của Thẩm Quân Việt.

“Suy nghĩ cái gì?” Thượng Quan Ngạn bưng chén rượu cùng Thẩm Hạo cụng ly, hai mắt phát ra quang mang sáng chói.

Hắn từng nói qua, nếu Thẩm Hạo sau 14 tuổi vẫn chỉ đối với nam nhân cảm thấy hứng thú, vậy hắn cam tâm tình nguyện làm người kết bạn với cậu.

Hiện tại, hắn càng thêm kiên định ý tưởng này của bản thân, nam sinh như vậy, có được là may mắn của hắn.

Thẩm Hạo không thể cảm nhận được ý tưởng dòm ngó của Thượng Quan Ngạn , cùng hắn kính cụng lý, giải thích nói:“Không có gì, ta vốn tính toán đêm mai lại mời các ngươi tụ hội.”

“Không nghĩ tới ta đêm nay liền kiềm chế không nổi không mời tự đến ?” Quan Ngạn không hề có gánh nặng hỏi.

Thẩm Hạo gật đầu, cậu quả thật không nghĩ tới, hơn nữa không quá minh bạch Thượng Quan Ngạn vì cái gì biết rõ Thẩm Quân Việt không thích Thượng Quan gia còn cố ý xán lại đây.

Thượng Quan Ngạn đưa tay một cái, một chiếc hộp khéo léo xuất hiện ở mặt trên, hắn đem chiếc hộp đưa cho Thẩm Hạo:“Quà sinh nhật đương nhiên phải đưa trong ngày sinh nhật mới có ý nghĩa, ta lại không nghĩ lễ vật mình tỉ mỉ lựa chọn lại bị lu mờ.”

Thẩm Hạo nói cảm ơn, vừa định đem đồ thu vào trong ba lô liền bị Thượng Quan Ngạn ngăn xuống :“Không mở ra xem xem?”

Thẩm Hạo nghe vậy đành phải buông chén rượu, mở cái chiếc hộp tinh xảo kia ra, đồ bên trong có chút ra ngoài cậu dự kiến, dĩ nhiên là một bức tượng nhỏ, lấy bộ dáng Thẩm Hạo làm mẫu, có bảy phân tương tự.

“Thích không?”

“Tự ngươi làm ?” Trừ việc này ra, Thẩm Hạo tưởng tượng không ra Thượng Quan Ngạn gia cảnh giàu có sao lại muốn đưa lễ vật đơn giản như vậy.

Thượng Quan Ngạn khóe miệng giơ lên, gật đầu:“Ta học đã lâu, thất bại vô số tác phẩm mới miễn cưỡng nặn được một bức xuất thủ .”

Mặc kệ giá trị của phần lễ vật này thế nào, chỉ là phân tâm tư này liền đủ sâu, Thẩm Hạo đạy nắp hộp , lộ ra một tia mỉm cười nói:“Cám ơn, ta thực thích, có điều , lời trước đây ta nói vẫn có hiệu lực, chúng ta không có khả năng .”

Nếu lúc này Thẩm Hạo còn chưa rõ ràng Thượng Quan Ngạn có ý đồ với cậu thì có thể nói rằng, hai mươi năm cậu sống kiếp trước cũng đã sống vô ích rồi.

Thượng Quan Ngạn hồn nhiên không thèm để ý, uống một ngụm rượu nói:“Thời gian còn chưa tới không phải sao?” Lòng tự tin của hắn vẫn là rất mạnh .

Nếu hắn biết người mình coi trọng lòng đã sớm có ý trung nhân còn đã  xác định quan hệ, hơn nữa người kia còn là Thẩm Quân Việt mà nói, chỉ sợ cho dù tự tin cũng không cười nổi.

Thẩm Hạo không quan trọng cười cười, không biết làm thế nào trả lời dứt khoát liền bỏ lại một câu:“Vậy ngươi trước vui đùa tiếp , ta đi đón tiếp khách nhân.”

Thẩm Hạo cơ hồ đi đến đâu đều bị người bắt uống rượu, Thẩm Quân Việt nhìn xem đau lòng, cũng không thể mỗi lần đều ra mặt ngăn trở, đành phải yên lặng chú ý tình huống của con trai.

“Xin chào, xin hỏi nơi này là tiệc sinh nhật Thẩm Hạo sao?” Đúng lúc mọi người càng ngày càng cảm thấy say dần đi, một giọng nữ tinh tế chen chân tiến vào.

Chu Vũ lảo đảo đi ra, quát:“Không phải nói đóng cửa từ chối tiếp khách sao? Sao còn có người tiến vào?”

Vài bồi bàn được lưu lại phục vụ chạy đến bên tai hắn nói nhỏ:“Ông chủ, mĩ nữ này nói nàng là người từ chỗ lão gia Thẩm thủ trưởng đến.”

Chu Vũ nấc một cái, gọi Thẩm Quân Việt, chỉ vào vị mĩ nữ duyên duyên dáng dáng đang đứng kia ái muội nói:“Hảo oa, tiểu tử ngươi đi a, thế nhưng ẩn dấu một đại mỹ nhân như vậy ở nhà lớn, rất không đủ huynh đệ .”

Thẩm Quân Việt còn chưa nháo rõ sự tình trải qua, nghe hắn nói như vậy trước đá hắn một cước, hắn hiện tại nhưng là người có gia đình(L : cũng biết rõ nhề), như thế nào có thể tùy tiện truyền ra chuyện xấu?

“Vị tiểu thư này, xin hỏi ngươi là?” Thẩm Quân Việt thực xác định chính mình chưa thấy qua vi mỹ nhân thanh tú này.

“Xin chào, ngươi chính là Thẩm Quân Việt đi, ta gọi Vinh Tĩnh Nhã, là trầm bá mẫu bảo ta đến mừng sinh nhật Hạo Hạo.”

Thẩm Hạo nghe nói như thế, nháy mắt nhớ tới ngày trước cậu nói cho Lâm Nguyệt Dung sinh nhật khi nào, lão nhân gia thần thần bí bí nói cho cậu sẽ cho hắn đưa đại lễ.

Nếu không phải nữ nhân trước mặt này tuổi không ít, cậu đều muốn hoài nghi quà sinh nhật Thẩm lão phu nhân cho cậu chính là này nữ nhân.

Liếc liếc mắt nhìn Thẩm Quân Việt bên cạnh, Thẩm Hạo nhất thời hiểu được, đây nói là đưa cậu tặng lễ, cảm tình là đưa cho Thẩm Quân Việt , cũng không biết Thẩm gia nhị lão sao lại cảm giác lễ vật này sẽ hợp tâm ý cậu ?

Mấy ngày nay Thẩm Hạo cùng Thẩm Quân Việt nùng thanh mật ý, trong lúc nhất thời thế nhưng quên mất vụ này,,, Thẩm Hạo cậu còn có thể lấy danh nghĩa độc thân chơi mười mấy năm, nhưng là hôn sự của Thẩm Quân Việt lại lửa sém lông mày.

Thẩm Quân Việt không nghĩ tới đêm nay người không mời mà đến cứ một người tiếp một người, tức giận nói:“Ta không biết ngươi, nếu ngươi nói là đến mừng sinh nhật Hạo Hạo, vậy lễ vật lưu lại, người có thể đi.”

Vinh Tĩnh Nhã ngốc một giây, không nghĩ tới chính mình ngàn dặm xa xôi lại đây thế nhưng sẽ gặp phải loại này đối đãi, lấy tin tức mà nàng lý giải đến, Thẩm Quân Việt không phải là một người sẽ đối với mĩ nữ lãnh đạm như thế.

Chẳng lẽ lấy bề ngoài của bản thân còn không đủ nhập vào mắt hắn? (L : Chính thức đưa thêm một bà thím vào hội gái  bánh bèo trong văn đam mỹ phụ tử của hai cha con nhà kia, vẫn đề không phải là thím đệp hay hông đệp mà đây chính là sự khác biệt giữa có gia đình và chưa có gia đình )

Gửi phản hồi : (¯﹃¯) | (‾-ƪ‾) | (⊙︿⊙) | (>﹏<) | 。゜(`Д´)゜。 | ╥﹏╥ |(▼へ▼メ)| (●´∀`)ノ♡ |(〃・・〃)| ヾ(´・ ・`。)ノ” | 【・ヘ・?】 | \("▔□▔)/ | o(≧∇≦)o| ╮[╯▽╰]╭ | ╮( ̄▽ ̄")╭ | Σ( ° △ °|||) | ╮(╯_╰)╭ | (⊙o⊙) | ~\(≥▽≤)/~ | ( *´▽`*)| ♉( ̄▿ ̄)♉ | (╰_╯) | ~(‾▿‾~ ) | (╯‵□′)╯︵┻━┻